CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Cố chấp


Phan_20

Lại Hưng trực tiếp cúp máy, Tần Tuyên Tuyên he tiếng tút tút ở đầu bên kia, chỉ cảm thấy không thể hiểu nổi. Việc hôm nay hình như cô còn chưa hiểu rõ đã kết thúc rồi. Tuy nói cô vẫn rất tò mò với mấy tấm ảnh kia nhưng nếu Lại Hưng đã nói thế thì cô cũng không nên đi quấy rầy hắn nữa.

Ngày hôm sau, lúc Tần Tuyên Tuyên đi làm, Phương Phán Phán túm lấy một tờ báo đi đến, kích động mở trang nhất ra cho cô xem.

“Tuyên Tuyên, cô xem, phỏng vấn độc nhất về Tổng tài tập đoàn Minh Khải ở bên cạnh - Đỗ Mộ Ngôn!” Vẻ mặt Phương Phán Phán hơi hưng phấn, “Tôi nghe nói, Đỗ Mộ Ngôn vẫn từ chối phỏng vấn, không ngờ lần này lại trực tiếp lên mặt báo.”

Tần Tuyên Tuyên giật mình nhìn thoáng qua, phát hiện tờ báo Phương Phán Phán cầm trong tay đúng là “Nhật báo Ngô thị.” Mà phóng viên thực hiện phỏng vấn là… Lại Hưng!

Đầu Tần Tuyên Tuyên như hiện lên cái gì đó, đúng lúc này Phương Phán Phán chỉ vào một chỗ nhỏ giọng hưng phấn nói: “Tuyên Tuyên, sao tôi cảm thấy đối tượng thầm mến mà hắn nói là cô nhỉ?”

Tần Tuyên Tuyên nhìn theo ngón tay Phương Phán Phán, vừa vặn nhìn thấy đoạn đối thoại kia.”

Phóng viên: Người xưa đều nói, thành gia rồi lập nghiệp, Đỗ tổng, sự nghiệp của ngài đã thành công như vậy rồi, không biết ngài có dự tính kết hôn không?

Đỗ Mộ Ngôn: Tôi rất muốn, nhưng nhà gái không đồng ý. Cô ấy còn chưa chịu đón nhận tôi.

Phóng viên: Tôi quá giật mình, thế mà còn có tiểu thư từ chối con rùa vàng như ngài đây, không biết đối phương là…

Đỗ Mộ Ngôn: Xin lỗi tôi không thể tiết lộ được.

“Tuyên Tuyên, người Đỗ tổng nói là cô đúng không?” Phương Phán nhỏ giọng hỏi.

Tầm mắt Tần Tuyên Tuyên còn dính trên bài phỏng vấn, hơi chột dạ nói: “Sao cô có thể nói vậy chứ?”

Phương Phán Phán nói: “Cô đấy, đừng có nghĩ giấu được tôi. Từ lâu tôi đã cảm thấy ánh mắt Đỗ tổng nhìn cô rất khác rồi, chắc chắn là đã si mê cô, đáng tiếc cô đã là hoa có chủ. Đỗ tổng quá hoàn mỹ, nhưng Tống Kỳ cũng rất tốt, cô từ chối hắn cũng là chuyện bình thường.”

“Tôi đã chia tay với Tống Kỳ.” Tần Tuyên Tuyên biết chuyện này không giấu diếm lâu được liền nói thật

Phương Phán Phán giật mình, “Chuyện khi nào thế?”Dừng một chút, vẻ mặt càng giật mình hơn, “Bảo sao gần đây cô với Tống Kỳ không dính lấy nhau nữa, thì ra đã chia tay. Vậy không phải đúng lúc sao? Bây giờ cô đã độc thân, quá là xứng đôi với Đỗ tổng!”

“Phán Phán…”

“Vô cùng xin lỗi, tôi lắm mồm quá.” Phương Phán Phán thè lưỡi, thật ra cô có thể nhận ra Tần Tuyên Tuyên vẫn còn để ý việc chia tay với Tống Kỳ nên cô không hỏi lý do hai người chia tay, tránh cho Tần Tuyên Tuyên không đau lòng. Cô lại ném tờ báo lên bàn làm việc của Tần Tuyên Tuyên nói: “Tờ báo này cho cô, cứ chậm rãi đọc đi, không cần cảm ơn tôi, Lôi Phong là tấm gương của tôi!”

Đợi Phương Phán Phán đi rồi, Tần Tuyên Tuyên cũng không quan tâm đến tờ báo kia mà tiếp tục làm việc của mình, nhưng vài phút sau, cô lại dừng công việc trong tay, cuối cùng vẫn không nhịn được mà cầm tờ báo lên.

Bài phỏng vấn này của Đỗ Mộ Ngôn cũng không dài, nội dung lớn nhất là nói về người phụ nữ hắn thích nhưng đối phương lại không đón nhận việc này. Cho dù Tần Tuyên Tuyên không phải quá mức tự kỷ nhưng cũng không có cách nào thuyết phục bản thân rằng người Đỗ Mộ Ngôn nói không phải là cô. Cô nghĩ, may mà hắn không nói ra, nếu không cô làm sao lăn lộn ở Tụ Mỹ được nữa?

Ánh mắt Tần Tuyên Tuyên không tXác dừng lại ở tên phóng viên thực hiện bài phỏng vấn – Lại Hưng

Vì sao lại là Lại Hưng?

Nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, tần Tuyên Tuyên cảm giác được chút bất thường ở đây. Lại Hưng đột nhiên thay đổi suy nghĩ nhất định là do có chuyện xảy ra, trong đó có phải là có sự can thiệp của Đỗ Mộ Ngôn không? Trước đó vì sao Lại Hưng lại nói hy vọng cô không bị lừa? Đỗ Mộ Ngôn đã che dấu cô điều gì sao?

Tần Tuyên Tuyên suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ có thể nghĩ đến là Lại Hưng có lẽ chụp được ảnh Đỗ Mộ Ngôn cùng người phụ nữ khác nên mới nói hy vọng cô không bị lừa. Chẳng qua trước khi hắn kịp nói cho cô sự thật thì Đỗ Mộ Ngôn đã biết, rồi hứa hẹn cho hắn lợi ích lớn bảo hắn thay đổi lời nói. Vậy… kẻ trộm trong phòng vệ sinh bệnh viện, cũng là do Đỗ Mộ Ngôn chuẩn bị sẵn?

Tần Tuyên Tuyên cảm thấy, sau khi tiếp xúc với Đỗ Mộ Ngôn, sự ôn hòa và phong độ thân sĩ của hắn cũng không giống là đang giả vờ, nhưng dù sao hắn tay trắng dựng lên Minh Khải, nói vậy sẽ có chút thủ đoạn mạnh mẽ dứt khoát không thể để lộ ra ánh sáng của giới thương nhân, cô không phải không thể thừa nhận mặt này của Đỗ Mộ Ngôn, cô cảm thấy cô có thể hiểu được, mà nếu hắn thật sự đã cùng Lại Hưng làm giao dịch gì đó liên quan đến cô thì cô hy vọng có thể biết sự thật mà họ đã giấu.

Cuối cùng là chuyện gì mà Đỗ Mộ Ngôn không muốn cô biết chứ?

Giờ tan tầm, Tần Tuyên Tuyên lại nhận được điện thoại của Đỗ Mộ Ngôn, trong điện thoại hắn bày tỏ hy vọng muốn cô hôm nay lại đến bệnh viện thăm hắn. Vốn Tần Tuyên cũng định đi bệnh viện hỏi chút chuyện về Lại Hưng nên dù hắn không nhắc đến thì cô cũng sẽ đi. Cô vừa ra cửa, Lý Tái đã lên đón.

Hai người một trước một sau ngồi lên xe, Tần Tuyên Tuyên do dự một lát, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi: “Trợ lý Lý, tôi mạo muội hỏi một câu nhé… Đỗ Mộ Ngôn… có phải anh ta có người phụ nữ khác bên ngoài không?” cô dừng lại một chút mới bổ sung một câu, “Nếu anh không thấy không tiện thì không trả lời cũng không sao đâu.”

Lòng Lý tái lộp bộp một chút, vẻ mặt vẫn chân thành thản nhiên, “Tần tiểu thư, chuyện này cũng không có gì không tiện cả, trước kia đúng là Đỗ tổng có người phụ nữ khác, nhưng đó đều là gặp dịp thì chơi thôi, tôi cam đoan với cô là Đỗ tổng đã kết thúc tất cả những mối quan hệ đó từ lâu rồi, bây giờ bên ngài ấy chỉ có một người phụ nữ là cô mà thôi."

Lý Tái vừa nói vừa quan sát vẻ mặt Tần Tuyên Tuyên, thấy sau khi hắn nói xong cô vẫn không hề thả lỏng thì trái tim nổi lên sự đề phòng. Hắn muốn đánh tan nghi ngờ của Tần Tuyên Tuyên dành cho Đỗ Mộ Ngôn, nhưng trước khi hiểu rõ lý do vì sao cô lại hỏi như thế thì hắn không thể lắm miệng nhiều lời để tránh khéo quá hóa vụng. Hắn vô cùng rõ ràng, nếu hắn biến thành một con heo ngu ngốc bên cạnh Đỗ tổng thì về cuộc đời hắn về sau tuyệt đối không có gì tốt đẹp cả.

“Tần tiểu thư, có phải có ai nói gì trước mặt cô không?” Thấy Tần Tuyên Tuyên nửa ngày không nói thêm câu gì, Lý Tái lại dò hỏi.

“Thật sự không có…” Tần Tuyên Tuyên do dự một lát, cuối cùng quyết định đem nghi hoặc của mình hỏi ra miệng, “Trợ lý Lý, tôi muốn hỏi một chút, Lại Hưng của “Nhật báo Ngô thị”có phải đã có giao hẹn gì với Đỗ Mộ Ngôn hay không?”

Chương 35: Cái gọi là sự thật

Câu hỏi này của Tần Tuyên Tuyên khiến Lý Tái giật mình thon thót. Thật ra hắn vẫn không thể hiểu nổi Tần Tuyên Tuyên. Nói về ngoại hình hay khí chất thì Đỗ tổng đều là số một số hai trong thành phố này thậm chí là cả nước. Cho dù Đỗ tổng không có ý kia thì những người đàn bà khác cũng sẽ chủ động yêu thương nhung nhớ. Nhưng còn cô ấy, Đỗ tổng vì cô ấy mà hao hết tâm sức, cô vẫn thủy chung vững vàng không hề rung động. Nếu nói cô dùng lạt mềm buộc chặt cũng không đúng vì cái mức độ từ chối kia cũng quá mức quá rồi. Cuối cùng gần đây mới nhìn thấy dấu hiệu tan dần của núi băng trong Tần tiểu thư, hắn còn đang mừng thay Đỗ tổng. Ai dè lại lòi ra một tên Lại Hưng khiến tình hình phát triển về hướng xấu nhất.

“Tần tiểu thư, vì sao cô lại hỏi như vậy?” Lý Tái ra vẻ vô tội, “Hôm qua đúng là Đỗ tổng có nhận lời phỏng vấn của Lại tiên sinh, nhưng cũng không có nghĩa là họ đã giao kèo cái gì đó, đấy đều là chuyện vớ vẩn cả.”

“Thật ư?” Tần Tuyên Tuyên khẽ cau mày, cúi đầu yên lặng. Lời Lý Tái nói hoàn toàn không thể loại bỏ hết nghi hoặc trong cô được.

Lý Tái cười gật đầu, “Đó là đương nhiên. Cô cũng biết đó Tần tiểu thư, Đỗ tổng là người làm ăn, vì lợi ích công ty nên khó mà tránh khỏi việc làm phật lòng mấy loại người đó, luôn sẽ có vài tên tiểu nhân ở sau lưng Đỗ tổng bịa chuyện này chuyện khác, nhiều chuyện thật sự không đáng để ý đâu.”

“À.” Tần Tuyên Tuyên cười có lệ, cô cảm thấy mình hỏi Lý Tái đúng là sai lầm, Lý Tái vô cùng trung thành tận tâm với Đỗ Mộ Ngôn, cho dù Đỗ Mộ Ngôn có làm ra việc gì thì sao hắn có thể vạch điểm xấu của ông chủ ra cho người khác xem chứ? Cô hỏi hắn cũng bằng không mà thôi.

Thấy Tần Tuyên Tuyên không hỏi thêm nữa, lòng hơi buông lỏng, tránh né tầm mắt Tần Tuyên Tuyên lặng lẽ nhắn tin cho Đỗ Mộ Ngôn. Hắn có thể nhìn ra là nghi hoặc trong lòng Tần Tuyên Tuyên vẫn chưa tan biến, hắn phải cảnh cáo cho Đỗ tổng một chút, Tần tiểu thư cũng không phải kẻ ngu dốt, chuyện hôm qua thật sự quá ư trùng hợp, ai cũng có thể nhìn ra trong đó nhất định có vấn đề, cứ che che dấu dấu còn không bằng trực tiếp nói cho Tần tiểu thư “Sự thật".

Lý Tái suy nghĩ một chút rồi lại đem cách mình nghĩ ra nhắn lại cho Đỗ Mộ Ngôn. Về phần Đỗ tổng có nghĩ đến cách này như hắn hay không, ngài ấy dùng hay không dùng thì là chuyện của ngài ấy.

Tần Tuyên Tuyên mang theo tâm trạng nặng nề cùng Lý Tái đến bệnh viện.

Lúc cô đến, Đỗ Mộ Ngôn đang xem tài liệu của công ty. Tuy nói công ty đã đi vào quỹ đạo, không có hắn cũng có thể vận chuyển được nhưng vẫn luôn có vài thứ cần đích thân hắn xem xét. Hắn cũng không thể làm một ông chủ nhàn nhã được. Đỗ Mộ Ngôn hiểu rất rõ ràng rằng, nếu không có Minh Khải thì lợi thế trong tay hắn sẽm bớt cực nhiều, muốn theo đuổi Tần Tuyên Tuyên sẽ càng khó khăn hơn, cho nên dù hắn rất muôn luôn luôn bên Tần Tuyên Tuyên nhưng hắn không thể buông chuyện công ty ra được.

Nhìn thấy Tần Tuyên Tuyên đến, Đỗ Mộ Ngôn lập tức đem giấy tờ mới xem được một nửa xếp lại, quăng sang bên cạnh, đôi mắt nhìn cô sáng lên.

Tần Tuyên Tuyên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, liếc mắt nhìn đống giấy tờ, hơi chần chừ mở miệng: “Không phải bác sĩ nói anh nên nghỉ ngơi nhiều hơn sao? Tôi nghĩ việc công ty… có nên tạm thời buông xuống không?”

Đỗ Mộ Ngôn rất biết nghe lời gật đầu, “Được.” hắn túm lấy mớ giấy tờ đưa cho Lý Tái, “Mấy thứ này cậu xem rồi quyết định đi, có việc gì không giải quyết được thì đợi tôi về rồi nói tiếp.”

“Vâng, Đỗ tổng.” Lý Tái đón lấy giấy tờ văn kiện, trong lòng không nhịn được mà khẽ thở dài, lúc trước có phải hắn chưa từng khuyên Đỗ tổng phải giữ gìn thân thể đâu. một câu của Tần tiểu thư còn có ích hơn trăm câu của người khác, hazz.

Sau khi đưa người đến, Lý Tái nhìn ánh mắt Đỗ Mộ Ngôn hiểu ý rời khỏi phòng. Hắn biết Đỗ tổng đã nhận được tin hắn gửi, dĩ nhiên là đã nghĩ xong cách giải quyết nghi hoặc của Tần tiểu thư rồi, hắn chỉ cần cho hai người không gian riêng là được.

“Anh muốn ăn không?” Tần Tuyên Tuyên cầm quả táo lên, thấy Đỗ Mộ Ngôn cười gật đầu liền bắt đầu gọt vỏ, vừa gọt vừa nói, “Ba tôi nói mấy ngày nay ông vẫn có tiết dạy, khi nào rảnh ông sẽ đến thăm anh.”

“Tần giáo sư bận rộn thì không cần đến cũng được mà.” Đỗ Mộ Ngôn nói.

“Cái này anh tự nói với ba tôi đi, nếu tôi mà khuyên ông ấy sẽ mắt tôi là vong ơn phụ nghĩa đấy.” Tần Tuyên Tuyên nhẹ nhàng cười, con dao trong tay vẽ một đường, lớp vỏ táo bị gọt thành một đường dài hoàn toàn rơi xuống. Từ bé cô đã thích gọt tá cho cha mẹ ăn, gọt vỏ vừa nhanh vừa đẹp. Sau khi gọt hết vỏ táo cô cẩn thận cắt thành miếng nhỏ đặt trên đĩa, để Đỗ MỠNgôn dùng dĩa xiên lên ăn.

“Ngày đó cứu em, là tôi cam tâm tình nguyện. Tần giáo sư không cần để trong lòng mà.”

Đỗ Mộ Ngôn chỉ thấy toàn bộ trái tim mình trở nên ấm áp dạt dào, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt nhìn Tần Tuyên Tuyên vì hắn gọt sạt vỏ táo cắt thành từng miếng nhỏ. đã từng, tất cả những điều này đều là chuyện chỉ xảy ra trong mơ của hắn, hắn mơ ước nhưng chưa bao giờ thành hiện thực. Lúc này, khi những cảnh trong mơ dần dần thành hiện thực, hắn cảm thấy vô cùng hạnh phúc nhưng đồng thời cũng thấy khủng hoảng trong lòng. Hắn sợ tất cả, cuối cùng chũng chỉ là một giấc mơ mà thôi, khi hắn mở mắt thì mọi chuyện… vẫn chẳng có gì thay đổi.

“Ba tôi sẽ không nghe đâu.” Tần Tuyên Tuyên bất đắc dũ nói, đưa đĩa nhỏ tới trước mặt Đỗ Mộ Ngôn.

Tầm mắt Đỗ Mộ Ngôn khẽ nâng, ánh mắt chậm rãi hạ từ gương mặt xinh đẹp của Tần Tuyên Tuyên xuống. Hắn chậm rãi nâng tay, được một nửa lại hạ xuống như mệt mỏi lắm, dưới ánh mắt lo lắng của Tần Tuyên Tuyên, hắn khẽ cong khóe môi, dường như hơi xấu hổ, “Vừa rồi xem tài liệu lâu quá, tay dường như không còn sức để động nữa.”

“Lần sau đừng có xem nữa!” Giọng điệu Tần Tuyên Tuyên hơi cuống, nói xong cô hơi phiền não nhìn quả táo đã bổ xong xuôi kia nên không chú ý đến gương mặt Đỗ Mộ Ngôn đang sáng bừng lên vì câu nói thân thiết của cô.

“Chỉ có thể phiền em đút cho tôi.” Đỗ Mộ Ngôn thu lại nụ cười, tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.

Tần Tuyên Tuyên hơn chần chừ rồi cầm chiếc đĩa lên, dùng dĩa xiên một miếng táo đút cho Đỗ Mộ Ngôn. Lúc trước tay Đỗ Mộ Ngôn còn chưa sử dụng được cô cũng đã đút cho hắn rồi, cũng chỉ là trước lạ sau quen, không xấu hổ như ban đầu nữa.

Nhấm cắn vài cái miếng táo lạnh lẽo trong miệng liền nuốt xuống, Đỗ Mộ Ngôn cũng không biết hương vị của táo bình thường như thế nào, nhưng vì Tần Tuyên Tuyên đút cho hắn nên hắn chỉ cảm thấy mỗi miếng táo này đều ngọt như tẩm mật đường vậy, mỗi miếng đều khiến hắn ăn vô cùng sung sướng.

Rất nhanh đã ăn hết đĩa táo, Tần Tuyên Tuyên buông đĩa xuống, cuối cùng vẫn hỏi, “Đỗ Mộ Ngôn, tôi có thể hỏi anh một việc không?” cô dừng lại một chút rồi bổ sung thêm, “Tôi hy vọng có thể nghe được lời nói thật.”

Ánh mắt Đỗ Mộ Ngôn hiện lên sắc thái kỳ lạ, nhưng khuôn mặt vẫn vô cùng mình tĩnh thậm chí còn mang theo ý cười, “Em hỏi đi.”

Tần Tuyên Tuyên cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm chặt lại với nhau của mình, không dám nhìn Đỗ Mộ Ngôn, cúi đầu hỏi: “Anh với Lại Hưng của “Nhật báo Ngô thị” có phải đã thỏa thuận gì đó không? Có… có liên quan đến tôi?”

“Đúng vậy.”

Nghe được lời khẳng định của Đỗ Mộ Ngôn, Tần Tuyên Tuyên giật mình nhìn hắn. Cô nghi ngờ Đỗ Mộ Ngôn có giao dịch gì đó với Lại Hưng, nhưng cô không nghĩ hắn lại thừa nhận nhanh như vậy, còn chưa đợi cô bày ra chứng cứ nghi ngờ gì hắn đã thừa nhận rồi.

Đỗ Mộ Ngôn ném cái gì mà “Tay không có sức” vừa rồi quăng thẳng ra sau đầu, đưa tay nắm chặt hai bàn tay đang xoắn vào nhau của Tần Tuyên Tuyên, vẻ mặt thành khẩn, “Vô cùng xin lỗi, tôi giấu em một việc, tôi sẽ nói cho em toàn bộ sự thật, chỉ xin em hãy tha thứ cho tôi.”

“Là… chuyện gì?” Tần Tuyên Tuyên chần chừ nói, thậm chí quên luôn việc đẩy tay hắn ra. Cô cũng không nói bản thân có thể tha thứ cho Đỗ Mộ Ngôn hay không bởi vì điều này hoàn toàn phụ thuộc vào việc hắn đã giấu diếm cô điều gì.

“Lại Hưng theo dõi tôi, chụp được mấy tấm ảnh về tôi.” Đỗ Mộ Ngôn nói, “Việc này chắc em đã biết rồi, hắn đi tìm em phải không?”

Tần Tuyên gật đầu, “Đúng vậy, nhưng ảnh chụp này tôi còn chưa nhìn thì đã bị người ta lấy cắp đi…”

“Là tôi sai người làm.”

Tần Tuyên Tuyên trợn to hai mắt, cô không nghĩ ngay cả điều này Đỗ Mộ Ngôn cũng thừa nhận, hắn hoảng hốt đến vậy, cuối cùng thì trong túi giấy kia chứa ảnh chụp gì thế?

Đỗ Mộ Ngôn nắm chặt tay Tần Tuyên Tuyên như sợ cô rời đi, “Ảnh chụp đó, là chụp cảnh tôi và người phụ nữ khác cùng ăn tối uống rượu với nhau. Thời gian đó, em từ chối tôi, tôi thật sự rất khó vượt qua…”

Tần Tuyên Tuyên yên lặng một lát, nghĩ đến chuyện Lại Hưng nói với cô “Đừng bị Đỗ Mộ Ngôn lừa.” kết hợp với sự thẳng thắn của Đỗ Mộ Ngôn thì lời này đã được giải thích rồi. Lại Hưng chụp được cảnh Đỗ Mộ Ngôn thân mật với phụ nữ khác, cho rằng Đỗ Mộ Ngôn vừa theo đuổi cô vừa ở cùng một chỗ với người phụ nữ khác nên mới hy vọng cô đừng bị lừa.

Cô không biết ảnh chụp đó đến mức độ thế nào, thật ra cô cũng không muốn biết. Đúng là trước kia Đỗ Mộ Ngôn theo đuổi cô, nhưng cô cũng từ chối rồi, vậy hắn ở cùng với ai cũng là chuyện của hắn. Chẳng lẽ hắn từng theo đuổi cô thì phải vì cô giữ thân như ngọc hay sao? Nếu không phải Tống Kỳ… thì bây giờ cô vẫn hòa hợp với Tống Kỳ, tuyệt đối sẽ không lo cho Đỗ Mộ Ngôn, chẳng lẽ Đỗ Mộ Ngôn nhất định phải giữ mình vì cô cả đời? Chuyện đó thật sự quá buồn cười.

Ở phương diện tình cảm đúng là Tần Tuyên Tuyên có hơi sạch sẽ, nhưng cô cũng chỉ để ý đến việc lúc ở cùng cô thì thân thể và tâm hồn bạn trai không lang thang bên ngoài thôi, chẳng lẽ trước khi bên cô thì bạn trai không được phép có những mối tình khác hay sao? cô còn chưa bá đạo vô lí đến vậy. Huống chi, cô với Đỗ Mộ Ngôn… còn chưa có xác định quan hệ gì với nhau chứ.

“Thì ra là như vậy.” Chân mày Tần Tuyên Tuyên khẽ nhăn lại, “Thật ra anh hoàn toàn không cần làm vậy mà.”

“Tuyên Tuyên, ảnh chụp này muốn nói sao cũng được, tôi sợ em sẽ hiểu lầm… thật ra tôi với mấy người phụ nữ đó cũng không phát sinh chuyện gì cả, chỉ đơn thuần là ăn tối uống rượu mà thôi!” Đỗ Mộ Ngôn cố gắng “giải thích”. Tuy nói đây chỉ là cái cớ che dấu sự thật nhưng hắn cũng không hy vọng Tuyên Tuyên nghĩ hắn là kẻ đồi bại. Việc này sao có thể được, trong đầu hắn toàn suy nghĩ cách làm sao để bắt Tần Tuyên Tuyên vào tay được, những người phụ nữ khác trong mắt hắn chẳng khác gì con kiến, hắn cũng lười ném cho họ một ánh mắt chứ nói gì đến việc ăn cơm uống rượu? Nhưng mà bây giờ Tuyên Tuyên đã nghi ngờ, vì che dấu sự thật hắn hãm hại Tống Kỳ để theo đuổi Tuyên Tuyên, hắn phải có một chút “Sự thật" để giải thích với cô!

“Anh đừng kích động, cẩn thận thân thể đấy.” Tần Tuyên Tuyên nhắc nhở Đỗ Mộ Ngôn, rút tay đang bị nắm trong bàn tay hắn ra. Đưa tay ấn hắn trở lại giường, “Tôi tin anh mà, thật ta tôi… cũng không để ý đâu.” Họ bây giờ căn bản cũng chưa là gì của nhau, cô có lập trường gì mà quản lý việc hắn ở cùng ai chứ?

Đỗ Mộ Ngôn đột nhiên yên tĩnh lại, nặng nề liếc mắt nhìn Tần Tuyên Tuyên một cái, bất ngờ túm lấy cánh tay cô, “Em thật sự… một chút cũng không để ý sao?”

Biểu hiện như trời đất suy sụp khi Tuyên Tuyên biết Tống Kỳ lên giường với người phụ nữ khác vẫn khắc sâu trong ký ức của hắn, khi đó hắn vô cùng ghen tỵ với Tống Kỳ, hắn ghen tỵ sự để ý của Tuyên Tuyên dành cho Tống Kỳ, vì để ý nên mới đau khổ. Nhưng bây giờ thì sao? Tuyên Tuyên nói cô ấy không quan tâm hắn lui tới với người phụ nữ khác… một chút cô cũng không quan tâm … nói cách khác, cô thật sự không thương hắn, dù chỉ một chút.

Hắn còn nghĩ rằng, ít nhất bây giờ cô cũng đã có chút thích hắn.

“Đỗ Mộ Ngôn?”

Tần Tuyen Tuyên bị túm lấy hơi cúi người xuống, sức mạnh của Đỗ Mộ Ngôn rất lớn, cô không nghĩ đến vì sao một bệnh nhân mới phẫu thuật xong lại khỏe như thế, thậm chí túm tay cô đến phát đau. Mà càng giật mình vì cảm giác Đỗ Mộ Ngôn đang cho cô lúc này hơn, giống nhưng căn phòng tối không đèn, đen tối, thần bí, khiến người ta lạnh run.

Giọng điệu hơi hốt hoảng kinh hoàng của Tần Tuyên Tuyên đã lôi Đỗ Mộ Ngôn ra khỏi vực sâu mất mát đau buồn, hắn đột nhiên ý thức được rằng hắn lại mất không chế trước mặt cô một lần nữa.

“Vô cùng xin lỗi, đau không?” Đỗ Mộ Ngôn vội vàng buông tay, lộ ra nụ cười áy náy, “Đôi khi tôi không khống chế đươc sức mạnh của mình.”

“Không sao.” Tần Tuyên Tuyên nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa cánh tay bị nắm đến phát đau. Bàn tay Đỗ Mộ Ngôn sau khi phẫu thuật thì vẫn còn chưa linh hoạt, nhất thời không khống chế được sức lực cũng là điều có thể hiểu. Nhưng mà vừa rồi hắn làm sao vậy? Vẻ mặt kia khiến cô đến giờ vẫn còn sợ hãi, như thể phải ăn tươi nuốt sống cô luôn vậy…

Tay Tần Tuyên Tuyên bỗng nhiên bị Đỗ Mộ Ngôn nâng lên, lòng bàn tay hắn áp chặt lòng bàn tay cô, nâng lên miệng hắn, nhẹ nhàng hôn liên tiếp lên mu bàn tay cô.

Nụ hôn mềm nhẹ đến mức gần như không cảm giác được, lòng Tần Tuyên Tuyên bỗng nhiên như có một chiếc lông chim nhẹ nhàng xoẹt qua, có chút ngứa cũng có chút tê dại.

Đỗ Mộ Ngôn ngẩng đầu nhìn Tần Tuyên Tuyên, hai tròng mắt tối đen của hắn chỉ có gương mặt hơi ngẩn ngơ của cô, ánh mắt hắn sâu hút thần bí đến khó tin, cô chưa bao giờ nhìn thấy cảm xúc điên cuồng gần như tuyệt vọng thế này ở trong mắt người khác, giống như lửa đỏ hừng hực, có thể thiêu đốt người bước vào đó thành tro bụi.

Tần Tuyên Tuyên giật mình, chăm chú đối diện với Đỗ Mộ Ngôn, trong tai lại như thể nghe được tiếng trái tim mình càng đập càng nhanh, càng lúc càng vang rộn rã.

Hơi thu tay siết chặt tay Tần Tuyên Tuyên, Đỗ Mộ Ngôn cúi đầu mở miệng nói: “Tuyên Tuyên… trừ em ra, tôi không cần bất cứ người phụ nữ nào khác. Em hãy cho tôi một cơ hội để chứng minh, tôi tuyệt đối sẽ không làm em thất vọng.”

Chỉ cần cô chịu cho hắn cơ hội, hắn sẽ che chở cô trong lòng bàn tay, để cô hưởng thụ cuộc sống như một nữ hoàng, thỏa mãn toàn bộ nguyện vọng của cô, mặc kệ là việc đó có tùy hứng hay không thích hợp đến cỡ nào, chỉ xin cô cho hắn cơ hội này…

Tần Tuyên Tuyên đột nhiên hồi phục lại tinh thần, tầm mắt cúi xuống không biết nên nhìn vào đâu mới tốt, mặt cũng dần dần nổi lên màu đỏ ửng.

Những từ cùng loại thế này cô cũng đã từng nghe Tống Kỳ nói, nhưng tuyệt đối không mang theo sự trịnh trọng và tình cảm sâu đậm như Đỗ Mộ Ngôn. Lời hắn nói, giọng điệu và ánh mắt đều khiên cô cảm thấy rằng, nếu không có cô, hắn tuyệt đối sẽ không sống nổi.

Nhất định là cô đã nhìn nhầm rồi, Đỗ Mộ Ngôn và cô mới quen nhau bao lâu chứ? Sao có thể không có cô thì không được?

Tần Tuyên Tuyên bỗng nhiên cảm thấy trong lòng hơi rối loạn, đột nhiên rút tay ra, xoay người cúi đầu không trả lời câu hỏi của Đỗ Mộ Ngôn, chỉ vội vàng nói: “Ba mẹ tôi còn đang chờ tôi về ăn cơm, tôi, tôi… về trước!”

Cô nhanh chóng chạy về cửa phòng bệnh, dù không quay đầu lại nhưng vẫn cảm nhận được rõ ràng tầm mắt cực nóng của người phía sau.

Lý Tái vô cùng tận tâm với vị trí công tác đứng canh ngoài cửa, hắn biết Tần Tuyên Tuyên không ở lâu nên cũng không rời khỏi. Dù hắn rất tò mò kết quả cuộc nói chuyện của cô và Đỗ tổng, nhưng cuối cùng cũng không hỏi ra miệng. Hắn thấy vẻ mặt Tần tiểu thư có hơi cổ quái nhưng không phải là bộ dạng đang tức giận, có thể thấy Đỗ tổng đã xử lý chuyện này rất khá rồi.

Lúc Tần Tuyên Tuyên đi theo Lý Tái ra về, hơi không yên lòng. Đến khi nghi ngờ sâu đậm, tam trạng nặng nề của cô bị loại bỏ, đáy lòng cô lại có thêm một chút gì đó không giống trước kia…

Chương 36: Trái tim rung động

Thân thể Đỗ Mộ Ngôn ngày càng tốt lên, khiến trợ lý bên cạnh như Lý Tái cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Do Tần Tuyên Tuyên dù nói không thể này nào cũng đến thăm nhưng vẫn thường tranh thủ đến, hai người ở chung rất hòa hợp, tiến triển thuận lợi cho nên tâm trạng Đỗ Mộ Ngôn cực kỳ tốt.

Thật ra đương sự như Đỗ Mộ Ngôn đối với thân thể bị thương của mình cũng vô cùng mâu thuẫn. Hắn vừa hy vọng có thể sớm hồi phục sức khỏe, lúc nào cũng có thể cùng một chỗ với Tuyên Tuyên của hắn nhưng cũng lại lưu luyến sự chăm sóc cẩn thận của cô. Hắn biết rõ, Tuyên Tuyên thường đến thăm hắn lí do đa số là vì xuất phát từ sự áy náy và cảm kích của cô mà thôi, nếu thân thể hắn mà tốt lên, được xuất viện thì… tuy cô nói đồng ý để hắn theo đuổi nhưng hắn không biết sau khi hắn được xuất viện thì cô sẽ dùng thái độ nào để đối xử với mình nữa. Được cô chăm sóc càng lâu thì hắn càng luyến tiếc sự ngọt ngào lúc này.

Nhưng thời gian quá lâu, hắn lại càng cảm thấy ngọt ngào như thế vẫn chưa đủ. Hắn rất tham lam, hắn muốn Tuyên Tuyên yêu hắn, gả cho hắn, hắn muốn hai người ở bên nhau vĩnh viễn không rời xa. Cho nên, hắn phải làm bản thân mau chóng khỏe lên, hắn không thể vĩnh viễn nằm trên giường bệnh được!

“Tuyên Tuyên, dạo này sao cứ đến giờ tan tầm là cô lại vội vàng chạy đi luôn thế? Khai thật ra đi, có phải là có bạn trai mới hay không?” Sắp đến giờ tan tầm, Phương Phán Phán đến bên bàn làm việc của Tần Tuyên Tuyên, hạ giọng chất vấn.

Bàn tay đang thu dọn của Tần Tuyên Tuyên hơi khựng lại, hôm nay đã hẹn với Đỗ Mộ Ngôn là đến thăm hắn, xe hắn cử tới đón cô sợ là đã chờ dưới lầu rồi.

“Phán Phán, cô nói bậy gì vậy?” Tần Tuyên Tuyên cúi đầu tiếp tục dọn dẹp, che dấu sự xấu hổ trên mặt mình.

“Tôi đâu có nói bậy?” Phương Phán Phán thần thần bí bí dán sát lại, trên mặt đầy ý cười bỡn cợt, “Tuyên Tuyên, tôi đã nhìn thấy mấy lần rồi, giờ tan tầm cô đều vội vàng chạy đến một chiếc xe riêng, tôi gọi cô cũng không được, tôi nhớ nhà cô đâu có xe riêng đâu? Khai thật ra, cô đã câu được con rùa vàng nào hả?”

“Phán Phán, mọi chuyện không như cô tưởng đâu." Tần Tuyên Tuyên bất đắc dĩ nói, “Tôi đến bệnh viện thăm bênh nhân thôi.”

“Bệnh nhân? Cái “Bệnh nhân” đó còn cử xe đi đón người muốn đến thăm sao?”

“…” Nghĩ đến chuyện sau khi xuất viện sợ là Đỗ Mộ Ngôn sẽ thật sự theo đuổi nàng, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta biết được, Tần Tuyên Tuyên đành mở miệng nói thật, “Vụ nổ mạnh lần trước, là Đỗ Mộ Ngôn đã cứu tôi, tôi chỉ đến thăm hắn nhiều một chút để tỏ lòng biết ơn thôi.”

“Quả nhiên là hắn!” vẻ mặt Phương Phán Phán đầy đắc ý, “Tuyên Tuyên, tôi đã nói là hắn có ý với cô mà, cô còn nói là không phải. Người đàn ông tốt như thế, nhớ phải nắm chặt nhé. Đến lúc đó tôi có thể nói cho người khác rằng bạn gái của Đỗ tổng là bạn tốt của tôi, thật là có mặt mũi mà!”

“Chuyện chưa có gì, cô đừng có nói lung tung mà.” Nhìn nhìn đã đến giờ tan tầm, Tần Tuyên Tuyên cầm túi xách của mình nói với Phương Phán Phán, “Tôi đi trước đây.”

“Cố lên!” Phương Phán Phán cho Tần Tuyên Tuyên một cái nắm tay khích lệ, mặt cười đến mờ ám.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Disneyland 1972 Love the old s